Tiền vệ Nguyễn Văn Trường: “Thành công có được từ trưởng thành sau thất bại”
26/04/2023

Ở tuổi 19, Nguyễn Văn Trường đã được trải nghiệm 3 giải đấu cấp độ châu Á cùng U20 và U23 Việt Nam. Cũng nhờ vậy, cầu thủ sinh năm 2003 cũng trưởng thành với những chiêm nghiệm thêm phần sâu sắc, sau những lời dạy bảo từ những người thầy.


Xin chào Nguyễn Văn Trường! Chỉ trong khoảng hơn 2 tháng, bạn đã và đang trải qua 3 giải đấu lớn cùng U20 và U22 Việt Nam. Trước SEA Games 2023, Nguyễn Văn Trường đã thi đấu U20 châu Á và Doha Cup 2023. Quãng thời gian này đem lại cho bạn ý nghĩa thế nào về sự trưởng thành? 

Năm ngoái, tôi mới có lần đầu tiên trong cuộc đời được dự một giải quốc tế, đó là U23 châu Á tại Uzbekistan. Năm nay, tôi có dịp được thi đấu cùng U20 Việt Nam tại U20 châu Á 2023 rồi ngay sau đó là khoác áo U22 Việt Nam tại Doha Cup 2023. Lúc này, tôi lại cùng các đồng đội hướng tới SEA Games 2023 tại Campuchia. Đây là quãng thời gian thật sự có ý nghĩa với khởi đầu nghiệp cầu thủ của tôi. Những giải đấu này giúp tôi tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm ở đấu trường châu lục. Những trận cầu tuy căng thẳng nhưng đem đến cho tôi cảm giác được nâng tầm hơn. 

May mắn nữa là tôi được làm việc với các thầy giỏi, từ huấn luyện viên Gong Oh Kyun - Hoàng Anh Tuấn rồi Philippe Troussier. Các thầy đều đã dạy cho tôi từng khía cạnh này đến kỹ năng khác, từ chuyên môn sân cỏ đến cuộc sống bên ngoài đường biên. Đơn cử như huấn luyện viên Hoàng Anh Tuấn thì đem đến cho chúng tôi sự tự tin. Trước mỗi trận, thầy động viên chúng tôi rằng: “Việt Nam cũng vào đến vòng chung kết. Có nghĩa, chúng ta cũng mạnh như các đối thủ. Các bạn đừng sợ mình không đá được. Thầy luôn tin tưởng các bạn”. 

Hay thầy Philippe Troussier thì nhắc nhiều đến chiến thuật: “Những trận đấu lớn sẽ giúp các bạn có kinh nghiệm thực chiến. Để khi gặp lại chính những đối thủ mạnh này trong tương lai, chúng ta không còn bị ngợp, bị sợ và sẵn sàng thi đấu sòng phẳng với họ. Có thể lúc này, thể chất, thể trạng, phối hợp của họ hơn chúng ta. Nhưng theo thời gian, chúng ta có quyền tin rằng mình sẽ ngang ngửa điều đó với đối thủ”. 

Tại giải U23 Doha Cup, Nguyễn Văn Trường cùng đồng đội trải qua những kỷ niệm rất đặc biệt. Từ việc tập trên sân của nhà vô địch World Cup - Argentina, sinh hoạt theo phong tục Ramadan đến thi đấu vào giữa đêm, bạn có thể chia sẻ về những kỷ niệm? 

Đó quả thực là những trải nghiệm vừa… mệt mỏi, vừa đáng nhớ. Việc phải thi đấu trong tháng Ramadan buộc U22 Việt Nam phải ra sân rất muộn. Đội thường xuyên tập luyện vào khung 20h30 – 21h00 đến tối khuya. Ở Việt Nam chắc 1-2 giờ sáng rồi. Toàn đội rất mệt mỏi trong 2 ngày đầu tiên. Trước kia, tôi chưa nghe huấn luyện viên nào nói cầu thủ thức muộn cả. Nhưng vì hoàn cảnh, thầy Philippe Troussier động viên chúng tôi thay đổi giờ ngủ để thích nghi với giờ thi đấu. 

Về chuyện ăn uống, đa số chúng tôi ưu tiên món gà và bò. Món yêu thích nhất của tôi là trứng. Ngoài ra, đội cũng phải mang đồ ăn từ Việt Nam sang ăn thêm. Còn chuyện được trải nghiệm trên sân tập của Argentina, chúng tôi hào hứng lắm. Các cầu thủ tranh nhau tìm xem chỗ nào Lionel Messi ngồi. Tiếc là ở đấy, người ta không ghi cụ thể đến mức đấy. 

Mặt cỏ thì tuyệt vời. Chất lượng sân tập ở Qatar giống như các sân vận động mà tôi hay xem trên truyền hình tại các giải đấu lớn. Cỏ sát nhau, dày, chắc chắn, không bị bung lên như ở nước mình. Tôi có cảm giác ngủ trên mặt cỏ này cũng được. Rồi bể sục rất hiện đại, có cảm ứng, chế độ nóng, lạnh rất tuyệt vời. 

Ở giải đấu đó, Nguyễn Văn Trường thi đấu tiền đạo. Đó có phải là sở trường của bạn?

Huấn luyên viên Phillipe Troussier có nói với tôi rằng: “Khả năng của tôi có thể cầm bóng, cài và tì đè được. Nên nếu bóng lên trên, tôi có thể giữ bóng, phối hợp với các đồng đội ở phía trên”. Ngoài tiền đạo, tôi cũng đã chơi tiền vệ trung tâm, tiền vệ công, tiền đạo cánh. Tôi nghĩ chơi đa năng sẽ giúp bản thân có thể được sắp xếp ở nhiều vị trí. Với từng thầy có những chiến thuật khác nhau, việc thích nghi với nhiều vai trò sẽ giúp tôi có cơ hội hơn. 

Dường như bạn đang nói đến cả việc phải tìm kiếm cơ hội ở CLB bóng đá Hà Nội, nơi vốn dĩ vẫn là cuộc cạnh tranh khắc nghiệt giữa những nội binh có chất lượng? 

Quả thực ở đội bóng Thủ đô, chúng tôi vẫn hay nói với nhau rằng: Lên đội 1 và tìm kiếm được vị trí nhiều khi còn khó hơn cả việc lên được đội tuyển Việt Nam. Tôi nghĩ mình phải cố gắng rất nhiều nếu muốn có cơ hội vào sân thi đấu. Còn ở câu chuyện SEA Games sắp tới, tôi cũng đặt mục tiêu phải cố gắng giành được suất cùng U22 Việt Nam sang Campuchia tham dự giải đấu. Trong đầu tôi lúc này chỉ biết cố gắng thôi. 

Huấn luyện viên Philippe Troussier cũng nói với chúng tôi rằng: “Các bạn phải cố gắng. Vô địch đã khó, nhưng bảo vệ chức vô địch còn khó hơn”. Tôi hiểu đây là kỳ SEA Games khó khăn hơn nhiều so với những đại hội trước đó. 

Đó là câu chuyện của tương lai gần. Vậy đâu là động lực của Nguyễn Văn Trường đến với bóng đá và trưởng thành từng bước cho đến bây giờ? 

Thứ nhất, tôi cho rằng đó là gia đình. Bất kể tôi có sai hay đúng thì gia đình luôn bảo vệ tôi. Bố mẹ là động lực của tôi. Trước kia, bố mẹ không ủng hộ tôi đến với bóng đá. Nhưng vì thấy tôi quá đam mê nên bố mẹ mới tặc lưỡi đồng thuận. Tôi nhớ có những lúc tôi về nhà, thấy tôi gầy gò hoặc chấn thương, mẹ lại khóc. Nhưng vì thương tôi, mẹ lại đồng ý để tôi theo nghề này. Trước kia, tôi cũng học được môn toán. Nhưng đã đam mê bóng đá thì tôi cứ theo thôi.

Thứ hai là thần tượng của tôi. Trước đây, tôi thích Cristian Ronaldo và giờ là anh Nguyễn Văn Quyết. Tôi nhớ vài năm trước, khi tôi còn đang tập bóng đá ở Gia Lâm, cứ dịp cuối tuần CLB bóng đá Hà Nội thi đấu sân nhà, chúng tôi lại được dịp ra sân theo diện “em bé cho cầu thủ dắt tay”. Lúc đó, chúng tôi tranh nhau để được anh này dắt, anh kia dắt. Với tôi, tôi chỉ muốn được nắm tay “anh đội trưởng” ra sân thôi. Tôi nghĩ, tôi học được anh Nguyễn Văn Quyết nhiều điều. Tôi thích và hâm mộ cách anh ấy thi đấu điềm đạm, cầm bóng và điều tiết trận đấu, xem rất thích mắt. Tôi quyết tâm học anh ấy dần dần. 

Cuối cùng, bóng đá cho tôi một công việc, vừa thỏa mãn đam mê, lại có thu nhập. Từ những khoản tiền thưởng, tôi có thể mua sắm cho bản thân và gửi về cho gia đình. Hiện tại, con số chỉ ở mức khiêm tốn. Tôi sẽ phải cố gắng để nỗ lực nhiều hơn.